Bạn bè trăm ngã
Nguyễn Ngọc Tư
Mà con nhỏ đi tu hay sao mà liên quan tới chùa chiền, trời ? Tôi trông gặp Th. Bữa Th tới đưa tôi đi gặp sư cô trụ trì chùa, tôi thở phào, nó cũng còn tóc. Th chắc quy y hay sao mà có pháp danh rồi, là Tâm Nghĩa. Ngồi gần sư cô, nó luôn miệng nhắc sư phụ đừng uống cà phê đá, mấy hôm rày sư phụ viêm họng mà, sư phụ uống trà gừng con mới pha nè. Nhìn cái cách Th thông thuộc bếp núc tủ chạn trong chùa, cách nó âu yếm nhìn sư cô, kiểu nó trò chuyện, tôi cảm giác nó coi chốn này hơn cả nhà mình. Tự dưng tôi lo quá, lo mai mốt Th xuống tóc xuất gia luôn.
Điều đó có nghĩa trong đám bạn tôi có người đi tu. Cũng như có người làm công an, chủ tịch phường, quản lý thị trường, viết đơn mướn, chủ vựa cừ tràm, vựa tôm, xã hội đen…Mấy bạn này tôi coi như làm nghề hơi… khác thường nên tôi kể trước, số còn lại cũng dạy học, làm kế toán, làm bưu điện, bán quán cà phê... Có lần tôi dặn thằng bạn làm ở phòng quản lý văn hóa văn nghệ của Sở công an, "ông có theo dõi tui thì giữ khoảng cách chút, chồng tui ghen lắm nghen..." Nó cười. Nhiều lúc nghĩ nếu tập hợp nhóm bạn bè cũ lại, chắc sẽ như đại hội mặt trận Tổ Quốc, đông đủ thành phần xã hội. Vài đứa làm nghề còn chỏi tông nhau, bạn công an đối chan chát với bạn xã hội đen chuyên đòi nợ mướn, bạn vựa tôm biết đâu đã bị bạn quản lý thị trường hốt mất một mẻ hàng, bạn chủ tịch phường đang điên đầu vì mấy cái đơn kiện coi chừng do bạn viết đơn mướn chấp bút... Xảy ra những chuyện đó, không thể nói rằng tụi nó không thương nhau .
Nhưng cuộc gặp gỡ đó chưa bao giờ xảy ra, chúng tôi hoặc quá bận mưu sinh hoặc tản mác góc biển chân trời, có đứa còn lấy chồng xa nửa vòng trái đất…Thỉnh thoảng gặp lẻ tẻ vài ba đứa, lôi kỹ niệm cũ ra nhắc tới lui, chuyện hiện tại nói vài ba câu thì hết, vì không chung đường, chung môi trường sống. Không khí ngượng ngịu. Nhát gừng. Thời gian đã làm người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia. Lại thêm nỗi nghề nghiệp tréo ngoe, dù cố tỏ ra phớt lờ chuyện đó, nhưng vẫn phải dè chừng. Tôi mà gặp thằng bạn công an, miệng tôi khen nó đẹp trai, mà trong bụng tôi nghĩ, trời, coi vậy mình đi đâu gặp ai thằng này biết hết, bởi vậy nó cứ nhìn mình cười cười suốt. Ngồi chơi mà nhậu không dám say, nói không hết điều mình nghĩ, thì buồn.
Biết làm sao được, mỗi người đều đã có chọn một lối đi riêng, bạc mặt mưu sinh lúc ngẩng lên thì thấy mình già mất, ký ức bạn bè hồi niên thiếu mờ nhạt, thảng hoặc. Tin bạn thì hiếm hoi, lâu lâu nghe tin đứa này lấy Hàn Quốc, đứa kia bị vợ bỏ đang gà trống nuôi con, thằng tôi thương thầm hồi lớp 7 giờ ba trợn sau một tai nạn giao thông...
Với chút tin ít ỏi đó có khi còn sai, bữa gặp Th tôi hỏi thăm con nó học lớp mấy rồi, Th ngó tôi cười, "kiếm đâu ra con, tui chưa chồng mà..." Trời đất, vậy mà tôi nhớ tôi từng đi đám cưới của bạn, nhớ bữa đó ngồi chung bàn với thằng bạn giang hồ, nó dặn, mai mốt có mất xe nhớ gọi cho tui, tui sai tụi đàn em đi lấy lại cho, công an kiếm không ra đâu...
Nhưng cái tiệc cưới đó không phải của Th. Sư cô xác nhận là đệ tử Tâm Nghĩa không nói chơi bằng cách trách yêu nó, nói cùng là bạn học với nhau mà giờ bạn đã có chồng con để huề, còn Tâm Nghĩa sao không chịu lấy chồng đi. Tôi nói thầm trong bụng, Th mà ham thế tục như tôi thì sư cô làm gì có một đệ tử chí tình tên Tâm Nghĩa, chiều nào cũng chạy xe máy gần mười cây số để đến chùa nghèo cầu kinh.
Th gần như không vướng víu gì nữa, cho bất cứ cuộc đi nào. Tôi tin vậy. Dù nghĩ con bạn xinh đẹp giàu có của tôi đi tu thì kỳ lạ quá, nhưng đường tôi chọn đi cũng kỳ cục kém gì ?