Wednesday, May 27, 2009

Nhớ!

Ừ, tao nhớ mày. Nhớ cái xe đạp mini nhỏ xíu màu hồng mà mày cộ cả tao lẫn mày mỗi lần tao nhờ mày chở tao về nhà ở Q.4. Nhớ mày đèo tao qua con đường Cống Quỳnh chỉ để tao nhìn mặt diễn viên cho "đỡ thèm". Nhớ những quyển truyện Sherlock Holmes mòn gáy, mòn bìa mày trân quý như vàng thế mà bị tao dụ khị mang đến lớp cho tao mượn. Mày mê truyện, mê ca hát, mê cười, mê nói, mê ăn, mê ngủ, cái gì mày cũng mê. Nhưng có lẽ mày mê nhất là bạn bè. Tao nhớ mày cười híp mắt mỗi khi chia xẻ với tụi tao niềm đam mê mới cuả mày. Mày ca hát líu lo đến nỗi con Tráng từ một đứa chả nghệ thuật gì ráo cũng tập tành Do Re Mi với mày. Ê, mày chơi xấu, sao mày bỏ đi không một lời từ giã? Mày không cho tao còn cơ hội ngồi sau lưng mày trên chiếc xe đạp con con cuả mày. Mày đi rồi con Tráng nó ca hát với ai? Nó bảo nó muốn ghé nhà mày nhưng không biết làm sao đối diện với mẹ mày. Nó thương mày nhiều lắm, mày hiểu cho nó nhe. Tao cũng thương mày. Ôi, sao tao nhớ nụ cười của mày đến thế!

Tặng mày những dòng Lưu Bút mày viết vội cho tao ngày nào. Tao thật mừng vì tao vẫn còn giữ nó cho đến hôm nay. Cám ơn mày vì những kỷ niệm thật đẹp mày đã chia xẻ cùng tao. Cám ơn vì những ngày tháng cũ dù đã lùi xa vào ký ức nhưng mỗi khi nhớ lại, trong lòng vẫn cảm thấy bồi hồi và ấm áp đến lạ lùng.




2 comments:

  1. mày làm tao khóc á,con kia. Tao nhớ nó quá.

    ReplyDelete
  2. Bạn P add tên của Hạnh & Vinh vào list contributors nhé, they're always here.

    ReplyDelete